Dường như, số phận đã định đoạt cho hai người. Lần nào, Nguyên cũng đụng độ Minh, không tránh được. Gây chiến mãi cũng đến lúc mệt nhoài. Chẳng hiểu từ bao giờ, hai người lại bắt chuyện thân thiết với nhau.
-Anh biết ngay mà! Con gái vào đây làm chỉ có hai nhóm : Xuất khẩu lao động và lấy chồng, có thẻ cư trú thì vào đây làm công nhân thời vụ thôi! Suy ra là em đã kết hôn rồi! Thế em sang bên này lâu chưa?
-Em lấy chồng cách đây 5 năm năm rồi ! Hai năm đầu, chồng để em ở Việt Nam để học tiếng, cũng là lo giấy tờ thủ tục cho xong. Em qua đây mới được ba năm. Chồng giữ ở nhà, mãi mới cho vào đây đi làm.
-Vâng! Cảm ơn anh. – Nguyên điềm đạm trả lời
-Nhẫn cưới của em đâu? Chồng keo kiệt không mua hay em tiếc nhẫn mà không đeo vậy?
-Vậy hả em ? Thôi không đeo cho yên tâm! Anh đỡ mang tiếng cướp vợ người khác. – Minh cười lớn.
Những câu chuyện cứ nối dài từ ngày này qua ngày khác. Nguyên bớt đi những giọt nước mắt ấm ức. Cô thêm những nụ cười tươi rạng rỡ. Còn anh như ngày càng bớt cái tính trêu chọc đi, điềm đạm hơn.
Dạo gần đây, Nguyên hay nghe bài Những nụ hôn cuối. Tâm trạng bài hát rất hợp với tâm trạng của cô lúc này – lo sợ, hoài nghi … Cô buồn ra mặt còn anh thì vẫn cái kiểu vui vẻ thường thấy. Nguyên ngồi thần người nghe nhạc mà không biết anh đến bên lúc nào không hay. Anh lấy một bên tai nghe nhét vào tai mình mà nghe. Anh thốt lên:
-Lấy chồng rồi mà vẫn nghe tình ca buồn hả em? Chồng không nói gì hả? À mà nhạc nước ngoài, nghe có hiểu đâu mà kêu.
-Kệ em! – Nguyên bướng bỉnh.
-Không kệ em thì anh biết làm gì nữa? Mai anh đi công tác một tuần nên không có ai canh xem em có đốt gì không đấy ! Nhưng hứa với anh là có làm gì thì cũng nhẹ tay thôi nhé! Em phải hứa là không được tranh thủ lúc anh vắng mặt mà trả thù nghe chưa!
. Nguyên không thể khóc thêm được nữa. Vì hôm nay là ngày cuối cùng cô làm ở đây! Chia tay anh, chẳng nhẽ cô lại khóc. Không …. Cô không được khóc Cô phải cười để anh yên tâm về cô.
Khi bình minh ló dạng, hai con người ấy cùng khởi hành, đi về hai nơi khác nhau. Anh đi về phía Bắc với cả đống công việc cần phải làm. Còn Nguyên bình lặng xách đồ, bắt tầu đi về phía Nam – về trường và kết thúc mùa hè ở đây.
Tháng 9 đến với việc rời đi của học sinh – những nhân viên thời vụ của công ty. Không giống như Nguyên, anh quay lại công ty sau chuyến đi dài về phía Bắc với tư cách là quản lý chính thức của công ty. Mùa hè vừa qua là thời gian tập sự của anh
Theo thói quen, anh ngồi chờ Nguyên ở chỗ cũ với rất nhiều điều muốn nói. Một ngày, hai ngày … trôi qua khiến anh không tài nào ngồi yên được. Linh tính báo với anh có điều gì đó không ổn. Kiếm tra lại danh sách nhân viên, không thấy tên Nguyên ở đó. Anh cảm giác như mất mát một thứ gì đó quá lớn lao, quá quan trọng.
Đành rằng Nguyên đã kết hôn. Nhưng sâu thẳm trong anh vẫn tin đó chỉ là một lời nói đùa của Nguyên. Vậy Nguyên lấy lí do gì để có thẻ cư trú ở cái xứ này.Anh không tài nào hiểu được.
Chuỗi ngày tiếp theo thực sự rất nặng nề với Minh. Anh lang thang tìm kiếm một bài hát nào đó để nghe, để trấn tĩnh. Bất ngờ, anh tìm được bản dịch của bài Những nụ hôn cuối. Giai điệu bài hát vẫn vậy – buồn, da diết, đầy tiếc nuối…Chắc chắn phải có một lời giải thích hợp lí cho chuyện này.
Sau vài thao tác kiểm tra hồ sơ nhân sự đơn giản, anh đã tìm được thông tin về Nguyên – trường học, số điện thoại, …Thêm một chút công sức nữa, anh đã tìm được địa chỉ của Nguyên. Bước tiếp theo là chờ đợi… cho mùa đông qua.
Phần Nguyên, cô quay lại trường, bắt đầu năm học cuối. Đơn thuần, cô đặt dấu chấm kết thúc cho mùa hè vừa qua, dấu chấm hết cho thứ tình cảm thoáng qua ấy ! Cô cần một tấm bằng để quay lại quê hương, cần được ở gần bố mẹ. Ba năm rồi, chưa một lần về nhà chỉ càng khiến cô thêm nhớ, càng muốn thời gian trôi thật nhanh để được về, được ở trong vòng tay của bố mẹ.
Nguyên lao vào học. Cô chỉ về phòng thuê khi thư viện đã đóng cửa. Thường thường là vào lúc tối muộn. Dạo gần đây, cô cứ có cảm giác có ng đi theo mình. Khi cô quay lại thì lại không thấy ai cả.
Nhưng, cảm giác có người theo thì rất chắc chắn.
***
Tháng 6 lại về với nắng, nóng, gió, tiếng ve kêu. Nhưng tháng 6 này có một chút thay đổi nho nhỏ. Đó là, Nguyên tốt nghiệp! Những ngày cuối cùng luôn mang lại nhiều cảm xúc khó tả : hồi hộp, lo lắng, bồi hồi, xúc động. Những thủ tục tốt nghiệp rắc rối cuối cùng cũng xong. Giờ,Nguyên chỉ cần chờ thêm một chút nữa là có thể về nhà.
Đó là một tối mùa hè mát mẻ. Nghĩ cũng thật lạ, ở đất nước này, ban ngày nóng, rất nóng; còn ban đêm thì lại mát mẻ, nếu không nói là có phần lạnh. Nguyên trở về nhà sau bữa tiệc tốt nghiệp. Cô chếnh choáng trong hơi men. Trên tay là đôi giầy cao gót mà cô tháo ra từ bao giờ. Vừa đi, Nguyên vừa lẩm bẩm:
-Đau chân quá! Đúng là giầy cao gót chỉ nên dành cho những dịp đặc biệt , chứ không phải đi hàng ngày.
Trong lúc ấy, Nguyên nghe đâu đó có tiếng nhạc vang lên. Giai điệu bài hát ấy - Những nụ hôn cuối - vang lên reo rắt … rất gần, ngày càng gần hơn. Vẫn là giai điệu quen thuộc ấy – buồn, da diết, đầy tiếc nuối, …cùng lúc một giọng con trai cất lên.
-Vậy thì em chuyển qua đi giày thể thao đi. Không bao giờ đau chân, mà lại có thể chạy trốn khỏi anh rất nhanh nữa.
-Ai đấy? Tôi cảnh báo là tôi biết võ đấy nhé! – Nguyên lớn tiếng.
-Một năm thôi mà em đã biết võ rồi đấy! – Giọng con trai đáp lại.
-Ra mặt đi!
Nguyên cố căng mắt nhìn về phía có tiếng nói đó. Cái dáng người ấy sao thân thuộc với cô đến vậy. Cao cao, gầy gầy, cái dáng dựa người vào tường ấy, một chân duỗi thẳng, một chân co co, giầy dụi dụi vào ống quần. Thân quen lắm ! Anh … chứ không phải ai khác đang đứng… chỉ cách cô có vài bước chân ngắn ngủi.
Phần anh thì bước chậm rãi ra phía đèn sáng, để Nguyên thấy mặt anh được rõ hơn. Vẫn nụ cười thân thuộc ấy, không lẫn vào đâu được. Nguyên sững sờ, bị động. Còn anh thì vẫn cười rất tươi, lại cất tiếng:
-Em mặc váy trông xinh lắm! Đeo kính trông càng xinh. Biết trước thế này, anh đã cướp em khỏi ông chồng già của em rồi! Mà … chồng em là ai vậy?
Cảm xúc trong Nguyên lẫn lộn. Gặp lại anh ở nơi này là điều không bao giờ cô nghĩ đến. Trong thâm tâm cô, anh thuộc về quá khứ, một kỉ niệm đẹp cho mùa hè vừa qua. Cô đã học cách quên đi anh rồi!
Với cô, giờ là lúc thu dọn đồ đạc để quay trở về Việt Nam sau nhiều năm xa cách. Cô không muốn ai, điều gì ngăn cản cô làm điều đó. Tại sao anh lại xuất hiện, phá vỡ tan tành kế hoạch của cô chứ.Nhưng rồi, cô bình tĩnh lại mà cất lời:
-Em ăn mặc như thế nào thì đâu liên quan đến anh. Chồng em là ai thì cũng đâu liên quan đến anh. Tại sao anh có thể tìm ra được em?
-Cái con nhóc này ! Anh rất giỏi tìm người mà – nhất là với một người “bốc mùi” như em.- anh bông đùa trước khi nghiêm giọng trở lại-Vẫn cái kiểu bướng bỉnh như mọi khi! Tại sao hả Nguyên?
Điều tiếp theo mà Nguyên biết là cô được ôm rất chặt bởi vòng tay anh. Cô cố gắng giẫy ra cũng không nổi. Anh sợ cô lại biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa. Nên anh không thể nào ôm cô nhẹ hơn được.
-Em có biết em rất quá đáng không !? Em đã phạm tội lớn khi bỏ trốn cùng một góc rất lớn trong trái tim anh. Tại sao em lại phải nói rằng em đã kết hôn rồi! Vì điều gì?
Nguyên nửa muốn nửa không muốn trả lời câu hỏi của anh. Chẳng nhẽ, Nguyên lại nói rằng : “Em không muốn cướp chồng tương lai của cô gái người bản địa nào đó, không muốn mẹ em mong chờ đứa con gái đi biền biệt là em sao?”
Minh hiểu điều khiến Nguyên im lặng. Cô vốn dĩ là một người sống tình cảm. Bao nhiêu năm ở nơi đất khách quê người qua là đủ với Nguyên. Lúc này đây, Nguyên chỉ muốn quay trở về. Anh có là gì của Nguyên mà có quyền bắt Nguyên ở lại, kéo dài thời gian ở lại cái xứ này.
Không! Vốn dĩ, anh có quyền và được quyền giữ cô lại. Bởi vì, ai đã khiến anh nghe đi nghe lại rất nhiều lần bài hát ấy? Con người mà! Chẳng ai tự nhiên cứ nghe đi nghe lại một bài hát nào đó, nói thích một bài hát nào đó … trừ khi bài hát là những lời bản thân người đó muốn gửi gắm đến đối phương của mình. Anh nói:
-Nhóc sợ là nhóc làm giảm số lượng thanh niên chưa vợ ở đây hả? Xứ này, con trai độc thân thừa mứa đến mức ai được vợ hỏi cưới là gật luôn đó!
-Vậy thì liên quan gì đến em!?- Nguyên cự nự - Ai nói em sẽ cướp anh đi chứ!?
-Vậy ai đã khiến anh phải nghe đi nghe lại rất nhiều lần bài hát Những nụ hôn cuối?
-Nghe hay không là chuyện của anh. Tại sao anh cứ quy kết cho em?
Giọng anh trầm ấm, thuyết phục:
-Thì nghe hay không là quyền ở anh. Anh đã sai lầm khi nghe lại bài hát ấy cả nghìn lần. Là anh đã sai khi dành những ngày nghỉ phép của mình để về đây, theo em lặng lẽ từ phía sau vào những ngày tối muộn, nhất là những đông lạnh lẽo … Anh đã sai rất nhiều. Tất cả cũng vì anh đã quá si tình,
ĐÃ-YÊU-EM-QUÁ-NHIỀU.
Nguyên lặng im không nói gì. Anh đã quá si tình, đã hành động giống như một người trẻ đầy nông nổi, đã hành động theo con tim mình chứ không phải theo lý trí – đúng theo cách thường thấy ở độ tuổi của anh.
-Em … em …- Cô lắp bắp.
- Em muốn nghe câu trả lời của anh không ? – Anh hỏi lại cô- Sau cả một mùa đông dài đằng đẵng, tình yêu của chúng ta vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, em yêu!
Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn của tác giả Sẹo
- Blog Radio được thực hiện bởi Chit Xinh - Gà Quay và nhóm sản xuất Dalink Studio
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn